Nửa tiếng sau, Trịnh Đại Thiên gật đầu với Ôn Văn rồi bay thẳng về phía chân trời, dần dần biến mất trong tầm mắt Ôn Văn.

Ôn Văn dùng huy hiệu nhân viên thu nhận cảm nhận một chút, phát hiện Trịnh Đại Thiên thật sự đã rời đi, không tiếp tục nhìn mình chằm chằm nữa, vì thế mới thở phào một hơi.

Anh và Trịnh Đại Thiên nói chuyện về rất nhiều thứ, cuối cùng kết quả bàn bạc được làm hai bên đều rất hài lòng.

Trịnh Đại Thiên đảm bảo ngoại trừ một số ít người thì sẽ không có ai biết về thân phận của Ôn Văn, Ôn Văn có thể tiếp tục dùng thân phận siêu thợ săn ở trong Hiệp Hội Thợ Săn.

Ngoại trừ sự kiện đặc biệt thì sẽ không tiếp tục gửi mệnh lệnh cưỡng chế cho Ôn Văn, chỉ cần không quy phạm những điều cốt lõi nhất trong quy tắc của siêu thợ săn thì sẽ không có ai tiến hành điều tra Ôn Văn.

Chuyện mà Ôn Văn cần làm chính là chịu trách nhiệm truyền lời giữa 'Hắc Thập Tự' và Hiệp Hội Thợ Săn, hơn nữa Ôn Văn phải đảm bảo rằng Hắc Thập Tự biết Hiệp Hội Thợ Săn rất cảm kích với những hành động của hắn.

Điều khoản cụ thể cũng không khắt khe, chỉ đảm bảo hai bên có giao lưu nhất định mà thôi.

Vì lý do an toàn, Ôn Văn và Trịnh Đại Thiên đã ký khế ước, như vậy cho dù Trịnh Đại Thiên muốn chơi xấu anh thì cũng phải đánh đổi khá nhiều.

Sau khi Trịnh Đại Thiên đi rồi, Ôn Văn giống như trút được gánh nặng, nếu Trịnh Đại Thiên thật sự không gạt anh thì sau này tình cảnh của anh ở Hiệp Hội Thợ Săn sẽ rất khác biệt.

Thân phận của anh được hợp pháp hóa, trên người có điểm đặc biệt thì có thể vất cái nồi lên người cường giả cấp Tai Biến Hắc Thập Tự, sẽ không dẫn tới phiền phức, tâm tư dành cho việc giấu giếm có thể giảm bớt một chút, đồng thời dành nhiều tâm tư vào chuyện khác.

Hơn nữa cho dù Trịnh Đại Thiên lừa gạt Ôn Văn, dựa vào năng lực của trạm thu nhận thì Ôn Văn cũng dư sức có thể toàn thân trở ra.

Làm Ôn Văn vui vẻ chính là anh không cần phải rời khỏi Hiệp Hội Thợ Săn, điều này làm tâm tình của anh rất không tồi.

Ở Hiệp Hội Thợ Săn này anh cũng có vài người bạn, đối với một người mà trước kia chưa từng có người bạn nào như Ôn Văn thì đây đã có thể coi là một phần ràng buộc.

Huống chi so với cuộc sống phải trốn trốn tránh tránh như con chuột dưới cống ngầm, Ôn Văn lại càng muốn sống dưới ánh mặt trời hơn.

Ôn Văn không giống như vài nhân vật chính trong tiểu thuyết, sau khi có được năng lực thì muốn đứng trên nơi cao thống trị tất cả.

Điều mà anh mong muốn chỉ là bản thân được sống thoải mái như y muốn, đồng thời cũng đang làm chuyện đúng đắn!

Sau khi cảm khái một phen, Ôn Văn xoay xoay cái eo mệt mỏi nói: "Được rồi, kết thúc màn bùi ngùi cảm khái, bây giờ đã không còn lão già không sợ đau mắt hột kia nữa rồi, mình cũng nên làm một vài chuyện mà mình sớm đã muốn làm rồi."

Đầu tiên Ôn Văn mang theo Bạch Thương đi tìm con lươn khổng lồ kia, ném nó vào trong trạm thu nhận, năng lực bảo toàn sinh mệnh của nó rất mạnh, nói không chừng sẽ có tác dụng cho việc gì đó.

Sau khi trói chặt Bạch Thương và Phó Tuyết Nhu lại, Ôn Văn phát ra tín hiệu, chờ người tới đón.

Trong quá trình chờ đợi Ôn Văn đột nhiên có chút tiếc nuối con công thành sư trước đó, một con sư tử kim loại lớn như vậy, nếu như có thể bắt nó làm thú cưỡi thì còn phong cách hơn cả anh ưng quái, nhưng khi đó chỉ có thể giết chết nó mà thôi.

Sau khi giao Bạch Thương và Phó Tuyết Nhu đã bị trói chặt cho thợ săn tới đón, Ôn Văn sờ cằm, suy nghĩ một hồi, sau đó búng tay một cái, một bóng dáng khổng lồ xuất hiện trước mặt Ôn Văn.

Bóng dáng này rõ ràng chính là thụ tinh ngụy ngôn!

Thụ tinh ngụy ngôn vừa đáp xuống đất liền hưng phấn dùng rễ cây chạm vào mặt đất: "Mùi hương không khí này, mùi bùn đất thơm ngát này.... nơi này chính là thiên nhiên thật sự."

Đột nhiên được thả ra từ trạm thu nhận, ngay cả cành lá của thụ tinh ngụy ngôn cũng hưng phấn run run, dáng vẻ yêu dị của nó có thể hù chết người.

Ôn Văn mỉm cười nói: "Có thích không, nếu thích thì sau này mày sẽ ở lại đây."

"Cái gì?"

Thụ tinh ngụy ngôn đang lay động đột nhiên khựng lại, không thể tin nổi nhìn Ôn Văn, cơ thể bắt đầu run run.

Nó không tin Ôn Văn tốt bụng thả mình ra ngoài như thế, trong chuyện này nhất định có âm mưu!

Với tư cách là một trong số những quái vật bị bắt đầu tiên của Ôn Văn, thụ tinh ngụy ngôn đã bị Ôn Văn mang ra làm đủ loại thử nghiệm kỳ quái.

Ví dụ như nghiên cứu nguyên lý tai mắt mũi miệng của nó.

Ví dụ như nghiên cứu xem nó có bài tiết hay không....

Thực tế thì nếu không phải chất liệu gỗ của thụ tinh ngụy ngôn không đáng tiền, hơn nữa nó còn luôn kể chuyện cười xàm, cũng có thể coi như làm náo động cho bầu không khí ở khu Tai Họa, có lẽ Ôn Văn đã se nó thành hạt mang bán lấy tiền rồi.

Vì thế khi thấy Ôn Văn đột nhiên tốt bụng muốn để nó sinh sống ở một nơi tuyệt vời như thế này, thụ tinh ngụy ngôn theo bản năng cảm thấy sợ hãi.

"Yên tâm đi, tao không có ý xấu, nơi này là dãy núi Tề Linh, chỉ cần mày ở yên trong phạm vi dãy núi này thì tao sẽ không quản, huống chi mày cũng không có năng lực bò ra ngoài.

Nói xong, Ôn Văn rời khỏi chỗ này, làm thụ tinh ngụy ngôn cảm thấy mờ mịt.

Ôn Văn để thụ tinh ngụy ngôn ở lại nơi này chủ yếu là vì muốn lưu lại một địa điểm dịch chuyển cố định, như vậy sau này nếu anh gặp phiền phức thì có thể tùy ý thông qua trạm thu nhận dịch chuyển tới nơi này.

Hơn nữa trong dãy núi Tề Linh cũng không có người bình thường, không cần lo lắng thụ tinh ngụy ngôn lạm sát người vô tội, thực tế thì có xiềng xích của Ôn Văn khóa chặt, cho dù có người đứng ngay trước mặt thụ tinh ngụy ngôn thì nó cũng không giết người được.

Sau khi rời xa chỗ thụ tinh ngụy ngôn một chút, Ôn Văn lại búng tay ba lần, ba quái vật lần lượt xuất hiện là anh ưng quái, Bạch Tiểu Mật và Hồ Ấu Lăng.

Ba con quái vật này đều tới từ núi Tề Linh, là dân bản địa ở nơi này, Ôn Văn thả chúng ra, xem thử xem có thể giúp đỡ mình cái gì hay không.

Anh ưng quái vốn có thực lực cấp Tai Hại, một lần nữa quay trở lại nơi này thì ánh mắt không giấu được mừng rỡ.

Lần trước sau khi cắn nuốt người sói thì Bạch Tiểu Mật đã tiến hóa thành thỏ tinh cấp Tai Hại rồi, cô nàng xoa xoa tay muốn thử hương vị của đám quái vật từng bắt nạt mình.

Mà Hồ Ấu Lăng thì vẫn như cũ chỉ có thực lực cấp Tai Họa, thuộc về tầng chót của chuỗi thức ăn ở núi Tề Linh, tùy tiện như con lươn to kia cũng có thể gặm được.

Ừm... nếu là con lươn kia thì không biết là ai gặm ai nữa đây.

Nhìn dáng vẻ xinh đẹp kiều diễm như đóa hoa của Hồ Ấu Lăng, Ôn Văn một lần nữa cảm thấy hối hận, anh không nên đưa Bạch Thương đi nhanh như thế.

Bạch Thương mặc dù đã mất đi thực lực cấp Tai Nạn thượng tự nhưng dù gì cũng là một thợ săn cảnh giới Đồng Hóa trung tự, nếu giao cho Hồ Ấu Lăng hút một ngụm dương khí có lẽ sẽ giúp cô trực tiếp tăng lên cấp Tai Hại.

Đồng dạng với tư cách là một trong số những quái vật bị bắt sớm nhất của Ôn Văn, Hồ Ấu Lăng sớm đã được Ôn Văn thuần hóa dễ bảo, phải để thực lực của cô nàng mạnh mẽ hơn một chút thì Ôn Văn mới có lợi.

"Bạch Thương đi rồi thì còn những siêu thợ săn khác đang ẩn núp, chỉ cần tìm thì sẽ có thôi."

Ôn Văn suy nghĩ một chút rồi thu Hồ Ấu Lăng về, sau đó nói với Bạch Thương và anh ưng quái: "Bọn mày là dân bản địa của núi Tề Linh, làm việc sẽ thuận tiện hơn tao."

"Hiện giờ trong dãy núi này có mười một tên siêu thợ săn đang lẩn trốn, tìm kiếm vị trí của bọn họ rồi báo cho tao biết, nhớ kỹ là không nên phát sinh xung đột với bất cứ nhân loại nào trong dãy núi, bọn mày không chọc nổi đâu."

Hai quái vật đáp ứng rồi tản đi, giúp Ôn Văn tìm kiếm những siêu thợ săn khác.

Núi Tề Linh lớn như vậy, chúng chưa chắc có thể tìm được, nhưng có thêm hai người giúp đỡ thì Ôn Văn lại có thêm hai phần hi vọng.

0.13638 sec| 2413.609 kb